Thơ Hải Thệ
Hải Thệ là bút danh của một nhà sư hay là
một lời thề của biển?
Không biết nữa.
Chỉ
tác giả của những bài thơ này mới có thể trả lời, bởi vì, ta còn bắt gặp
đâu đó trên cõi ảo một vài bút danh khác của cùng tác giả, tác giả có khi
tự xưng mình là cuồng tăng, là du sĩ, những bài thơ dưới đây nằm trong tập
Hải Thệ nên mạo muội gọi nó là thơ Hải Thệ, nói là của tác giả Hải Thệ
cũng được, nói là thơ trong tập Hải Thệ cũng được, vì vỏn vẹn ba chữ Thơ
Hải Thệ tự nó nói lên nhiều ý nghĩa, ai muốn hiểu thế nào thì hiểu - Là ẩn
dụ, là danh xưng, là một ý nghĩa nào đó...hải thệ sơn minh, thề non hẹn
biển ...non cao biển thẳm, thiên địa man man...đời người chẳng qua một
thoáng nhạn không thủy để, nỡ lòng nào ta tự bắt ta phải quyết liệt thủy
chung với một kiến giải nào, gặp thơ hay thì ta cứ đọc, hứng thú thì
nguệch ngoạc đôi câu mà chơi cho vui vậy đó thôi...
Một Lần Đi Xa
Ta vẫn mười năm đợi một người
Thì ra duyên kiếp chỉ trò chơi
Quen, thân, thương, hận, xa rồi nhớ
Phút cuối ngỡ ngàng áng mây trôi
Ta bỏ lên đường một buổi mưa
Biết ngày trở lại hết buồn chưa
Mang theo chút lạnh từ viễn phố
Như tí quà cho một dáng xưa
Em còn có nhớ người du sĩ
Đã một lần quên mộng gió sương
Từng đêm thức trắng làm thơ vụn
Đễ thấy em về trong cõi sương
Tay cầm tâm pháp Vô Sở Trụ
Lòng vẫn nặng lòng với Vô minh
Giờ mất nhau rồi ngồi nhớ lại
E ngại đèn khuya, sợ bóng mình
Vẫn những bài thơ không chỗ gởi
Ta ngồi đắp cát bãi hoàng hôn
Ngước mắt lên vầng trăng diệu vợi
Bỗng nhớ vô cùng một dấu chân.
Mùa Xuân Lạnh
Trách chi xuân vẫn lạnh lùng
Tết mình đến giữa mùa đông xứ người
Cũng may, còn có nụ cười
Ta ngồi an lạc giữa đời mù sương
Nào Biết
Mấy năm xô dạt
Ta cứ là ta
Quê xưa biền biệt
Đất khách không nhà
Nẻo về giờ cũng đã xa
Tuổi ba mươi mấy đã già chưa em ?
Nào Phải
Ta bỏ đi, mà chưa từng bỏ cuộc
Về Tây Thiên đâu chỉ một lối mòn
Quên phố xá, ta lên ngàn hái thuốc
Gióng chuông chiều trên đỉnh đá chon von
Hỏi mượn nhau một chút tình rêu cỏ
Về làm thơ tiêu sái những đêm khuya
Và đâu đấy những buồn vui nho nhỏ
Đã hóa thân từng chiếc lá chia lìa
Mai ta đi, với chốn về mù mịt
Nẻo tà dương, đời mạt pháp lâu rồi
Nhớ người xưa, ta về ngồi diện bích
Trăng trên đầu...theo tuế nguyệt đầy vơi
Ngày Trở Lại
Mười năm sau giữa tịch liêu
Vết người là một mái lều vắng không
Ta đi muôn dặm phiêu bồng
Buổi về am cũ chỉ trông thấy mình
Em xa xôi mấy tràng đình
Phương trời hò hẹn giờ mênh mông trời
Nhớ Bùi Giáng
Nến khuya ngồi đọc thơ ông
Đang thê thiết, bỗng nghe lòng thênh thang
Nghe ra trời đất mênh mang
Nghe ta một cõi lá vàng mù khơi
Nghe trần gian một cuộc chơi
Nghe em chiếc lá bên đời một khuya...
Phòng Khuya
Nến tàn đổ xuống trang kinh
Con thằn lằn nhỏ giật mình giữa khuya
Ngồi nghe gió lạnh đi về
Ta ngâm thơ giữa bốn bề tịch liêu
Quasimodo
Cũng cứ một lần không dám nói
Con nước thời gian mấy ngã trôi
Mười năm gặp lại, tình đã cỗi
Mới hay gì cũng một mùa thôi!
Qua Sông
Mười năm nữa
Ta giã từ phố xá
Về rừng xưa
Làm ẩn sỹ vô ngôn
Bao thân quen rồi cũng thành xa lạ
Chuyện nửa đời
Một nhát cuốc vùi chôn
Quỷ Cũng Xin Bùa
Thấy sư quét lá sau chùa
Nhỏ xin chiếc lá làm bùa hộ thân
Sư rằng lá rụng đầy sân
Muốn nhiêu cũng được đâu cần phải xin
Nhỏ cười một nụ tinh ranh
Ðây cần chi lá, xin tình đấy thôi
Sư cười : sao phải chọn tôi
Ngoài kia kẻ muốn luân hồi thiếu chi
Tôi giờ nương bóng Ðại bi
Trái tim hoá đá còn gì để cho
Vi vu gió quyện mặt hồ
Đâu đây có tiếng nam mô thật buồn
Nhỏ về trong nắng hoàng hôn
Sư nghe tiếng lá vỡ giòn trong tim
Đời tu là cuộc trốn tìm
Người tu cũng có nửa tim luân hồi
Sân chùa lá vẫn cứ rơi
Vô tri đâu biết có người bâng khuâng
Ngó lên toà Phật khói dâng
Sư buồn mình lại một lần tình si
Đời giờ bình bát, lá y
Mốt mai về núi thêm chi nợ đời
Sư thầm niệm Phật trên môi
Đài cao Phật tượng mỉm cười vô ngôn
Rồi Như Chiếc Lá
Viễn phương lắm bữa quên cười
Mưa xiên nắng xế hỏi người buồn không
Rồi như chiếc lá trên sông
Ta trôi biền biệt, đời không chỗ về
Sơn Miên
Triền non
Phiến đá xanh rêu
Thiền sư nằm ngũ
Bóng chiều sau lưng
Đáng gì thế sự phế hưng
Ô hay!
Đáy nước mấy từng phù vân
Tâm Sự Kiều Phong
Trời đại mạc bỗng một ngày nổi gió
Người lên đường với nắng cháy trong tim
Cõi giang hồ đánh mất luôn tên họ
Vào cuộc chơi cùng định mệnh trốn tìm
Mươi năm đó, rượu hay trà cứ đắng
Gặp A Châu, lòng mới chịu là say
Tình đôi hôm, đã thành ra nghĩa nặng
Trăng chưa về, tình đã vội chia tay
Lòng hiệp khách chân thành không thua đủ
Giữa cõi đời khan hiếm những tri âm
Nổi hồn nhiên làm nát đời bang chủ
Vào một ngày thấm thía phụ nhân tâm
Nhắn Hư Trúc, dẩu em về Tây Hạ
Ta Khiết Ðan nhớ mãi chuyện tụi mình
Nhắn Ðoàn Dự, đời xem anh kẻ lạ
Chén kim bằng thôi hẹn kiếp lai sinh
Hồn gió cát lại trở về quan ngoại
Lệ đã khô cho hai chữ đá vàng
Tá vấn thế gian tình vi hà vật ?
Máu anh hùng nhuộm đỏ Nhạn Môn Quan
Ta Về Với Ta
Ta ngồi ngó núi không phải núi
Núi của phố rồi, xa lạ nhau
Ta lại lên đường không tên tuổi
Bè cỏ bên đời ngó biển dâu
Thiền Quán
Ðêm tịch mặc ta làm con ếch nhỏ
Ngó bóng mình vời vợi ánh trăng khuya
Nghe sinh tử đi qua từng hơi thở
Một lần đi sẽ mãi mãi không về
Ao nước nhỏ chở hết niềm biển lớn
Ta ngồi nghe cuộn chãy những ba đào
Những chân trời màu thiên thanh vô tận
Mắt Phật hiền giữa lồng lộng trăng sao
Chợt xa khuất những phố đời huyên náo
Ta buông tay niềm nhân ngã sau lưng
Dốc đồi hẹn, em về sương ướt áo
Xa lạ rồi…những tri kỷ cố nhân
Thì thôi
Thì thôi, thôi nhé, thì thôi
Sòng đời bạt mạng nên tôi cứ buồn
Thì thôi tình cứ khói sương
Thì thôi em cứ vô thường phụ tôi
Thì thôi tình cứ như vôi
Thì thôi tôi cũng thấy tôi một chiều
Thì thôi thế cũng đã nhiều
Mất nhau để được cái điều thiền sư
Đời tu hăm mấy năm dư
Một lần tim nát, bất ngờ qua sông !
Thơ Đề Tranh
Mây về đâu, nước về đâu
Người vung tay áo qua cầu phù sinh
Bạc đầu hai chữ nhục vinh
Bên sông tỉnh giấc, ra mình chiêm bao
Thơ Đề Tranh
Thương ai múc nước trên nguồn
Vớt trăng
Vớt cả nỗi buồn tử sinh
Thơ Khuya
Bài thơ khuya chẳng ngay hàng
Ta ba mươi...chẳng đàng hoàng nổi thân
Một đời bê bối trầm luân
Chí sơn tăng cũng đôi lần rồi thôi
Cũng là phố xá ham chơi
Đan xong lại tháo, một đời hoài công
Thương Phật
Một chiều vắng, ngồi ôm chân Phật tượng
Thương quá chừng, ôi ! bóng
dáng Từ Tôn
Con bé nhỏ bên tình Ngài vô lượng
Lá me nằm giữa cõi nắng hòang hôn
Tình Khúc Tháng Mười
Sơ ngộ cũng buồn như chia tay
Ðược ở bờ kia, mất bến này
Mai mốt theo nhau về lòng đất
Mộng mị ngày xưa theo khói bay
Ở nghĩa trang nào không hẹn trước
Mỗi đứa nằm riêng một nấm mồ
Chung thủy, phụ tình giờ vô nghĩa
Còn gì toan tính giữa hư vô
Kẻ ở khóc đưa người đi trước
Chẵng biết ngày sau ai khóc mình
Mây trắng đùn nhau thành nhân thế
Ta vì sao lạc giữa mông mênh
Biết không, bát ngát trùng dương đó
Là lệ ngàn xưa người khóc người
Kỷ vật cho nhau đừng châu ngọc
Xin hỏi gì hơn một nụ cười
Từ thuở hồng hoang người phụ người
Cũng là tôi phụ bạc riêng tôi
Vó ngựa mỏi mòn cơn lốc xoáy
Buổi nào xương trắng trắng như vôi
Tóc em rồi bạc theo ngày tháng
Ta cũng mòn hao những tuổi đời
Ai đem trăng giải lên giòng nước
Khói sương gì cũng một lần thôi
Sinh tử chẳng bao giờ hò hẹn
Mai mốt biệt nhau mỗi phương trời
Chớp mắt, mù sương thành miên viễn
Một tối giao tình với xa khơi.
Tọa
Thiền
Chân xếp kiết già, nghe hơi thở
Buồn vui từ đó cũng mù sương
Em về trong một làn khói mỏng
Ta ngó bình yên, quán vô thường
Trăm Tuổi
Rồi mai xác gửi lại đời
Những chiều mộ lạnh, ai người nhớ thăm
Đôi ngày hay mấy mươi năm
Người rồi như lá...âm thầm một khuya
Trăng Vô Ngã
Chờ trăng
Trăng chẳng về cho
Sương khuya không hẹn
Bất ngờ ướt vai
Trường Ca Kẻ Lên Nguồn
Rồi thì ta ném bút
Thôi làm thơ, vẽ tranh
Chuyện lòng quăng xuống vực
Nẻo về ngập trăng thanh
Lên non ngồi tập thở
Cười lên chuyện tử sinh
Sá gì tam thế mộng
Chi rồi cũng mong manh
Khuya ngồi thở vào ra
Bình yên thế kiết già
Buồn vui vo tròn lại
Vào giữa đĩa liên hoa
Nhẹ nhàng thân giả tướng
Từng hơi thở luân hồi
Mai lìa thân huyễn tượng
Một lần hoa héo thôi
Trả hình hài về đất
Chờ giả hợp ngày sau
Huyễn thân dù tan nát
Xin lòng phàm không đau
Dặm trần không cố lý
Đời lẫn lộn vàng thau
Đã một lần tri kỷ
Xin trầm luân có nhau
Gỡ bàn chân thật nhẹ
Những vướng bận luân hồi
Từng bước chân thật khẻ
Đài hoa theo nước trôi
Ơ hay! hương trầm thoảng
Từ phương nào xa xôi
Chợt nghe mình tan loãng
Không người, không cả tôi
(lời viết cho một nhạc khúc)
Trường Tương Tư
Mưa đời làm ướt áo tu
Sa môn không nón, không dù nhỏ ơi
Đêm về ngồi trãi áo phơi
Còn nghe đâu đó cuối trời mưa khuya
Gọi nhau, em vẫn chưa về
Mênh mông bóng tối bên hè dế ru
Mòn tay xâu chuỗi thiền sư
Chỉ còn mấy hạt kể từ một đêm
Tờ kinh cũng bớt thân quen
Kể từ cái buổi gặp em trong đời
Hết rồi, giờ chỉ còn tôi
Với câu Yết Ðế…ngậm ngùi những khuya
Mặc ai đi, với ai về
Tôi đem lá kết làm bè qua sông
Mốt mai có dịp tương phùng
Tặng nhau bè lá đã dùng quên nhau
Unnamed
Mòn tay mài mực làm thơ
Mấy năm chửa được một tờ tâm kinh
Một đêm bất giác giật mình
Hỏi tâm, tâm động, hỏi tình, mênh mông !
Vác Tượng
Rồi mai biền biệt dặm ngàn
Tay ôm tượng Phật, hành trang trên đường
Những chiều nắng, những đêm sương
Những khuya ngồi thắp tâm hương ngậm ngùi
Ô hay, Phật vẫn mỉm cười
Thì ra Ngài vẫn bên đời với con !
Dẩu mai biển cạn, non mòn
Nét môi vi tiếu xin còn thiên thu…
Vẫn Nhớ Từng Đêm Cổ Thư Ơi
Mai kia còn dịp về quê cũ
Hái sậy bờ sông kết thảo lư
Cuối năm chong mắt chờ nước lũ
Bên dòng thả hết chuyện tâm tư
Những bếp lửa chiều ngồi nấu thuốc
Nắng quái nhuộm vàng áo lão sư
Có con bìm bịp kêu nước lớn
Người gỏ ấm trà hát vô tư
Thiên hạ rằng ngoài sông có quỷ
Với những tràng cười suốt canh khuya
Những chiều mưa gió qua bãi sậy
Có bóng lêu khêu vẫn đi về
Ðôi lúc giữa trời nước mênh mông
Tiếng ai rờn rợn suốt bãi sông
"Ðời mạt pháp rồi, trời sắp tối
Ðò sang bờ Giác, ai đi không ?”
Vệ Sử
Cưỡi tâm ngưu xuống ruộng đồng
Gặp trăng núi cũ trên dòng thôn giang
Trôi về đâu những lá vàng
Người qua sông nhớ một hoàng hôn xưa
Voiceless
Gởi nhau tấm ảnh không hình
Trang kinh vô tự, chút tình hư không
Còn đây nữa, một đóa hồng
Từ lâu hóa thạch trong lòng thiền sư
Vọng Tưởng
Chiều đi qua bờ cỏ
Ai bỏ quên chiếc giày
Người đi từ lâu lắm
Sao vẫn còn quanh đây
Vũ Vô Thiết Tỏa
Rồi ta cánh bướm bồng phiêu
Và em là trận mưa chiều bữa qua
Thơ ngây bướm ghé hiên nhà
Vũ vô thiết tỏa...thế là nhỏ ơi!
Tạnh mưa, ta ngó lên trời
Hỏi đôi cánh nát ai người vá khâu.
Xin Lỗi Mẹ
Về mới thấy, đi là tìm
Ta mười năm đó cánh chim mù lòa
Ta đi những phố phù hoa
Cửa khuya thao thức, mẹ ta ngồi chờ
Ta lưu lạc kiếm vần thơ
Thứ thơ của một gã khờ đa mang
Trót yêu giếng đá trăng vàng
Mười năm một chuyến đò ngang chửa lần
Buổi chiều qua phố bâng khuâng
Ðỉnh chung mộng cũ, liệu cần lắm không
Chợ đời nhóm những chiều đông
Ta buôn hết vốn, tay không ngại về
Ngồi đây nhớ gió ven đê
Thấy ra một gã nón mê giống mình
Xuân Lưu Lạc
Ta vẫn từng đêm với cổ thư
Và những bâng khuâng thật bất ngờ
Nhiều khuya nghe gió qua song cửa
Lòng chợt chạnh lòng những tứ thơ
Ta chửa bao giờ là thi sĩ
Cũng chẳng dám là lão thiền sư
Giữa cõi đời buồn không tri kỷ
Chuyện lòng khệnh khạng chép ra thơ
Xuân đến rồi kia, biết về đâu
Chỉ tưởng vu vơ một nhịp cầu
Chân bước qua rồi, không quá khứ
Lòng gửi theo từng con nước mau
Ta đón xuân về không trà mứt
Một bóng ven trời vui với ai
Chợt nhớ trong nghiên còn chút mực
Tự vẽ tặng mình một nhánh mai
Băm mấy tuổi đời vẫn thế thôi
Đôi chút ưu tư, tí́ nổi đời
Em ghé ngang thềm, rồi đi mất
Còn gì, ngoài một cánh hoa rơi ..
Xuân Đất Khách
Thế đấy, rong rêu thời trẻ dại
Mươi năm lữ khách giữa trần gian
Thế cuộc khuya nào ta ghé lại
Tình người ghẻ lạnh dúm tro than
Gió lộng y vàng ta lưu lạc
Gót mòn biết mấy nẻo phù vân
Ta đi, như gió về sa mạc
Vạn lý giang hà vô cố nhân
Bình bát ngậm ngùi quà khất thực
Có gì? Ngoài những thứ thị phi
Cơm bánh chợ đời …thường mặn đắng
Nếu chẳng duyên lành quen biết chi
Gió lạnh xứ người chừng đã thấm
Ta về đốt lửa giữa mù sương
Lần tay bóng tối ngồi tính nhẩm
Thôi lại một mùa xuân tha hương
Ta đã có gì ? Băm mấy tuổi
Ðôi bàn tay trắng, tương lai đen
Một tuổi trẻ buồn nhiều bóng tối
Với những nổi đời… đang cố quên
Mà, sao cũng được, xin quên hết
Ðời đón xuân về, ta rán xuân
Giao thừa khép cửa, ngồi thắp nến
Ngó chiếc bóng mình, gọi tri âm…
Hải Thệ
|