Lạc Vào
Tiền Kiếp
Sinh
thuộc ḍng dơi thư hương, người Nhă Trang. Tuổi thanh niên đầy nhiệt huyết, cộng
với giáo huấn nghiêm minh của phụ thân, chàng sớm sủa gặt hái nhiều thành đạt
trên con đường khoa bảng sau mười mấy năm trường miệt mài
sôi kinh nấu sử trong cửa Khổng
sân Tŕnh. Tuổi trẻ tài cao, bước thang mây của cuộc đời
chàng rơ ràng đang thênh thang rộng mở. Nhưng hỡi ơi, chàng đi chưa được mấy bước
trên nẻo đường sự nghiệp văn hóa mà chàng say mê th́ quê nhà xảy ra cuộc chính
biến Thất Ngũ, mọi kế hoạch, dự tính của chàng tuôn theo ḍng nước lũ. Chán
nản, chàng bèn dong buồm lưu lạc giang hồ với hai bàn tay trắng. Trải nhiều
phen sóng gió ruổi dung, thuyền chàng tấp vào bến nước Du Sa.
Sau mấy năm bỏ hết thời gian vào chuyện đánh vật với áo cơm và miệt mài nghiên
bút trở lại trên đất nước người, một đêm nằm gác tay lên trán, Sinh bỗng chợt
nhận ra rằng con người chàng không thể nào chịu đựng được cái cảnh “sáng xách
ô đi tối xách về” vào luồn ra cúi, khom lưng cho người ta sai khiến được. Vốn
đă thừa hưởng truyền thống tự lập tự cường của gia đ́nh, chàng quyết định gom
góp hết tài sản dành dụm bấy lâu, lần ḍ đến Thất Xích Châu t́m kiếm cơ hội
vươn lên.
Ở Thất Xích Châu, không nề hà sóng nước hiểm nguy gian khổ trên biển cả, chàng
cật lực làm việc, quên tháng quên ngày. Với trí tuệ và tài năng cộng thêm sự
cần cù nhẫn nại, mấy năm liền chàng thành công lớn, những tưởng sẽ trở thành
một tay cự phú không lâu. Lại cũng không ngờ, trời bày một cơn giông tố, bao
nhiêu tàu bè và bến băi của chàng tậu được trong thời gian qua bị hư hỏng nặng
nề, bỏ tiền ra tu bổ vừa xong, chưa kịp thu
hồi vốn liếng th́ th́nh ĺnh nghe
tin một tàu dầu bị vỡ làm đôi ở ngoài khơi đúng vào khu vực hoạt động của ngư
phủ cung cấp hải sản cho chàng, thế là, chàng gần như trắng tay. Giă từ
băi Gia Viết Tân ở Thất Xích Châu, chàng rũ áo bỏ biển lên bờ.
Lần này, chàng quyết định khăn gói lên đường trở về Phượng Sồ Vệ Nhă Châu, trở
về Mộc Địa Nhai, một khu vực cách Phiêu Ly Thành đôi ba dặm về phía tây nam,
nơi mà ngay buổi đầu tiên huynh đệ chàng chân ướt chân ráo đến tạm cư. Kỳ
thật, Mộc Địa là tên của một con đường mà mọi sinh hoạt thương mại của dân
chúng quanh vùng tập trung vào đó nên người ta vẫn quen gọi là khu Mộc Địa
Nhai. Sinh trở về Mộc Địa Nhai trước hết là để nghỉ ngơi sau một thời gian dài
mệt mơi cật lực phấn đấu với đời, sau nữa là t́m kiếm một cơ hội kinh doanh
khác.
@@@
Mùa hè, một buổi chiều nhàn rỗi, Sinh men theo một con đường ṃn trong vùng đi
rong chơi trên một ngọn đồi thấp. Ngọn đồi thật ra là một công viên nhỏ
không hàng rào chung quanh nhưng có một cái cổng gỗ hờ hững nằm ngay lối vào,
trên cổng có tấm biển nhỏ, Sinh ghé mắt nh́n đọc được mấy chữ “Cốc Tích Viên”
đă nhạt nḥe. Trên đồi là những gốc tùng, gốc phong già cỗi, cành lá, cội rễ
khẳng khiu vặn vẹo, áng chừng là cây đă sống ở đấy cả
mấy trăm năm hơn. Bên triền
đồi có một khu mộ địa, Sinh lẩn thẩn đi vào khu mộ địa. Đa số những nấm mồ ở
đấy đă trải qua nhiều năm tháng, Sinh ṭ ṃ ngồi xuống đọc hết mộ chí này đến
mộ chí khác. Nh́n tên họ khắc trên mộ bia chàng biết được những nắm xương tàn
kia cũng giống như chàng, đă lưu lạc đến đây từ nhiều nơi trên thế giới. Đi
chán, thấy bên triền đồi dưới một gốc cổ tùng có phiến đá phẳng, chàng bèn đến
đấy ngồi nghỉ chân.
Buổi chiều, nh́n cảnh vật ch́m đắm trong nắng quái hắt hiu, gió phất phơ lay
động mấy ngọn cỏ dại mọc quanh những mộ chí bám đầy rong rêu xiêu vẹo, ḷng
Sinh dâng lên một mối cảm hoài, chàng ngậm ngùi cho số phận của con người.
Chàng mường tượng rằng những con người nằm dưới kia, phải chăng cũng đă một thời bôn ba
xuôi ngược, tranh dành hơn thua từng chút một với cuộc đời, để mong đoạt được
vài ba ước vọng nào đó. Và họ thành công hay thất bại? Mà rồi thành công hay
thất bại, trước mặt chàng hôm nay cũng chỉ c̣n lại một nắm đất khô cỏ áy bóng
tà. Tiền bạc đâu? Danh vọng đâu? Hậu nhân của họ giờ này có c̣n ai đang
hưởng thụ những thành quả ấy, có c̣n ai biết đến những khó nhọc mà họ đă vượt
qua. Nhắc đến hậu nhân, đến người đời sau của họ, Sinh hốt nhiên bàng hoàng
nghĩ đến hậu nhân của ḿnh, và chàng cảm thấy ngao ngán ngậm ngùi thêm.
Những người đàn ông khác ở lứa tuổi của chàng giờ này ai nấy đă con đàn cháu
đống, lại c̣n có những vị sẵn sàng lên chức nội, ngoại không chừng. Mà chàng,
quanh đi quẩn lại chỉ có một ḿnh vào ra thui thủi. Đâu phải Sinh kém tài kém
đức, đâu phải chàng quá phàm phu tục tử hay là một thư sinh nghèo kiết xác đến
nỗi không t́m được một hồng nhan tri kỷ mà bầu bạn sớm hôm, mà nâng khăn sửa
túi, mà sinh con đẻ cái để nối gịng giữ giống cho chàng. Trải băm mấy năm làm
người, từ lúc c̣n là một thư sinh chăm chỉ cho đến khi thành một nhà mô
phạm nghiêm khắc, thành một chủ nhân ông trẻ tuổi, chàng đă có nhiều cơ hội
gặp gỡ, tiếp xúc với không biết bao nhiêu là mỹ nhân trong thiên hạ ở mọi tầng
lớp xă hội. Cũng có nhiều lúc chàng cảm thấy háo hức, xao xuyến khi trông thấy
một bóng hồng tha thướt, một nhan sắc mỹ miều, và cũng có lúc chàng tưởng đă
được một mái gia đ́nh yên ấm như bao người khác, nhưng rồi khi tiến sâu vào
quan hệ của đôi bên, chàng thường hay trở thành người rút lui có trật tự hay
…dậm chân tại chỗ v́ một lư do ǵ đó khiến chàng không thoải mái để rồi đường
ai nấy đi. Rút cục lại, chàng vẫn cứ cô đơn và cô đơn. Có phải chàng lư tưởng
hóa cuộc đời quá chăng? Có phải chàng quá vô duyên chăng? Chàng luôn là người
thành công trong việc chinh phục phụ nữ kia mà…Chàng chưa t́m thấy câu trả lời
nào thích đáng cũng như chưa t́m thấy được ư nghĩa đời sống này của chàng.
Chàng đă phấn đấu miệt mài, chàng nỗ lực liên tục trong công việc thường
nhật, chàng không có thú vui nào để đam mê, hưởng thụ đời sống như bao người
đàn ông khác, chàng không rượu chè bê tha, không đắm đuối cờ
bạc gái trai…Tất cả thời gian của chàng từ thời niên thiếu cho đến bây giờ
đều nỗ lực dồn vào mục đích xây dựng một mái gia đ́nh vững chắc theo truyền
thống Á Đông mà tổ tiên chàng đă sống qua bao thế hệ. Chàng từ chối mọi thú
vui mà những người đàn ông khác đă say mê, đối với chàng chỉ có sự nghiệp là
trên hết và cứ như thế chàng miệt mài làm việc và làm việc, chàng không cho
phép ḿnh sống hưởn đăi, dể duôi. Chàng luôn luôn bắt ḿnh phải là một người
xuất sắc từ thuở bé thơ, và cho dù bây giờ chàng đă có thể ngừng nghỉ để
hưởng thụ đời sống, để vui chơi, nhưng chàng đă không như vậy, chàng c̣n
đang t́m kiếm một cơ hội khác để đấu tranh, để thách đố với cuộc đời. Đối
với chàng đó là những điều chàng phải làm cho bằng được, và chàng đă làm
được, dù có thất bại chàng cũng sẽ không bỏ cuộc bao giờ. Nhưng …chàng làm
tất cả những việc đó để làm ǵ, cho đến bây giờ chàng cũng chưa biết được.
Măi ch́m đắm trong trầm mặc, Sinh không hay chàng đă đứng lên tiếp tục đi theo
con đường ṃn bên triền đồi hướng về phía gió có thoảng một mùi hương quen
thuộc dễ chịu. Sinh chưa định được đấy là mùi hương ǵ, chỉ biết nó gây cho
chàng một cảm giác lâng lâng nhẹ nhàng, nó gợi lại trong ḷng chàng một xúc
cảm êm đềm mà dường như chàng đă đánh mất từ lâu lắm trong đời. Sinh vẫn bước
đều đặn theo mùi hương một cách vô ư thức, tư tưởng chàng vẫn triền miên không
rời khỏi những dấu hỏi nặng nề to tướng về kiếp nhân sinh.
Cảm thấy trong người thoải mái, bất giác Sinh ngẩng mặt lên trời thở một hơi
dài khoan khoái, chàng bỗng nh́n thấy bên kia đồi phía cuối đường ṃn, ẩn hiện
một mái ngói rêu phong dưới tàng cây xanh ŕ rậm rạp, vài làn khói mỏng lững
lờ tản mát trên đầu cây ngọn cỏ, ánh tà dương hiu hắt như một dăi lụa vàng úa,
trải mong manh lên mái ngói xanh rêu tạo thêm tĩnh mịch cho khung cảnh, đồng
thời tai chàng nghe văng vẳng tiếng chuông ngân. Sinh định thần nh́n kỹ. Th́
ra đó là một ngôi chùa cổ kính. Không, một am đường th́ đúng hơn, thảo nào
chàng ngửi được mùi hương trầm, cái mùi hương mà lúc c̣n là thư sinh không bao
giờ thiếu trong thư pḥng của chàng. Sinh nghĩ thầm “Quái lạ, tại sao nơi đây
có một ngôi chùa, mà lại cổ kính như vậy”, chàng chưa hề nghe các em của chàng
nhắc đến điều này bao giờ. Tuy là nh́n từ xa nhưng thấy dáng vẻ bề ngoài của
nó, chàng ước chừng ngôi chùa đă được dựng lên ít nữa cũng vài trăm năm. Tính
hiếu kỳ nổi lên, Sinh nhủ thầm nhất định phải đến xem cho biết. Sinh đoán từ
chỗ chàng đi đến đấy độ chừng nửa canh giờ là nhiều, nhưng Sinh cứ đi hoài, đi
hoài không biết là bao lâu. Càng đi đến gần hơn, Sinh mơ hồ nhận ra khung cảnh
dường như rất quen thuộc với chàng, chàng cố vận dụng trí óc để nhớ lại xem
đây là đâu, nhưng càng cố nhớ Sinh càng cảm thấy mù mịt và chàng cứ tiếp tục
đi.
Khi
chàng tới cạnh cái hàng rào thưa bằng nứa đă xiêu vẹo, chằng chịt những giây
leo đầy hoa tím th́ chàng không c̣n thấy ánh mặt trời đâu nữa, một thứ ánh
sáng huyền hoặc khác soi mờ mờ đủ cho chàng thấy cánh cổng gỗ cũng đă mục nát
chỉ chực đổ nhào xuống nếu như chàng đẩy mạnh vào nó. Sinh đứng tần ngần ngó
quanh xem có ai để cho chàng hỏi thăm không, chàng ngóng cổ nh́n vào bên
trong, chỉ thấy vuông sân rộng đầy ánh trăng, lối đi vào cửa chính lác đác vài
phiến đá vuông đă ṃn nhẵn, hai bên lối đi là những cái đôn sứ trên có chậu
cây kiểng trồng theo lối bồn tài được bài trí không theo h́nh thể nhất định
nào, sâu vào phía trong, mái ngói thấp lè tè, màu trăng ánh lên màu rêu bàng
bạc, một nửa mái ngói bị che khuất bởi rặng liễu xanh phơ phất dưới ánh trăng,
bên dưới màn liễu lơ thơ chàng thấy thấp thoáng ánh bạch lạp le lói. Đứng thêm
một lúc lâu, vẫn không thấy ai, Sinh đẩy nhè nhẹ cánh cổng gỗ, may quá cổng
không có cài then bên trong, Sinh theo lối đá chầm chậm đi vào. Qua khỏi rặng
liễu xanh th́ chàng thấy được bậc tam cấp dẫn lên cửa chính nhưng cửa đang
đóng kín, ánh bạch lạp hắt ra từ khung cửa sổ chắn song. Biết chắc bên trong
có người, Sinh định lên tiếng gọi th́ bỗng dưng chàng nghe có tiếng đàn văng
vẳng bên hiên trái am đường, Sinh lấy làm lạ, càng tăng thêm tính hiếu kỳ,
chàng quên bẳng cả việc lên tiếng, lần theo hướng phát ra tiếng đàn mà đi. Lại
qua khỏi mấy rặng cổ tùng, cổ phong, một ḥn giả sơn, khung cảnh hiện ra trước
mắt càng làm Sinh kinh ngạc hơn, chàng ngơ ngẩn đứng nh́n, trước mặt chàng là
một cái hồ lung linh bóng trăng, bên bờ hồ một hàng liễu xanh lướt thướt ŕ
rào trong gió, phía dưới có một chiếc cầu gỗ nhỏ nghiêng nghiêng nối ra một
mái tiểu đ́nh nằm giữa hồ. Dưới ánh trăng vằng vặt, Sinh thấy rơ hai bóng nữ
nhân, một ăn vận toàn màu trắng đang ngồi cạnh chiếc bàn đá thấp xoay mặt ra
phía bên kia bờ hồ, một vận màu vàng nhạt đứng tựa bao lơn tiểu đ́nh, xiêm áo
thướt tha phất phới, tiếng đàn d́u dặt khoan thai phát ra từ đấy. Sinh đứng
ngẩn ngơ một lúc rồi chàng sực tỉnh, vội đi lần đến cất tiếng hỏi thăm. Tiếng
nói của chàng làm hai nữ nhân giật ḿnh, họ quay lại nh́n chàng có vẻ sợ sệt,
chàng vội vă trấn an:
- Xin nhị vị cô nương chớ kinh hăi, tại hạ là khách lỡ độ đường, định hỏi thăm
nhà chùa cho tạm trú qua đêm, không ngờ làm kinh động đến hai vị thật là mạo
phạm xin hai vị thứ lỗi. Chẳng hay nhà chùa…
Chàng chưa nói dứt lời th́ cô bé bới tóc hai nhánh mặc áo vàng nhanh nhẩu lên
tiếng:
- Không sao, không sao, xin khách quan đừng e ngại, lăo gia và tiểu thơ tôi
rất hiếu khách, chùa lập ra là để giúp người lỡ độ như khách quan đó mà.
Ngưng một lúc, cô nói tiếp (Sinh đoán là hai người đă bàn bạc với nhau điều
ǵ):
- Tiểu thơ mời khách quan quá bước đến đây để thăm hỏi cho tận tường trước khi
khách quan tá túc qua đêm.
Sinh được lời vội vă bước lên cầu. Khi ấy, bên trong tiểu đ́nh cũng đă được
khêu thêm mấy ngọn bạch lạp. Lên đến nơi Sinh càng kinh ngạc, chàng không ngờ
nơi chốn thâm sơn cùng cốc này chàng lại được hội ngộ với mỹ nhân. Nữ nhân áo
trắng tuổi độ chừng đôi mươi, dung mạo đoan chính, tuy trang diểm đơn sơ nhưng
vẫn toát ra một vẻ diễm lệ thanh tú. Nữ nhân áo vàng vào khoảng đôi tám, dáng
điệu xinh xắn nhanh nhẹn. Chàng nhẹ cúi đầu thi lễ rồi lên tiếng trước:
- Xin lỗi tại hạ đường đột làm kinh động đến cô nương, tại hạ họ Lưu người Nhă
Trang, v́ quê nhà có cơn biến loạn nên tha phương lưu lạc đến chốn này, mong cô
nương có thể cho tại hạ được biết đây là đâu chăng? Chàng nói xong lùi lại một
bước đứng chờ. Cô gái mặc áo trắng từ đầu hoàn toàn im lặng, giờ mới đứng lên
khẽ gật đầu đáp lễ với chàng rồi từ tốn lên tiếng:
- Xin tiên sinh đừng bận tâm về chuyện đường đột, tiểu nữ hiểu được hoàn cảnh
của tiên sinh. Xin mời tiên sinh hăy ngồi rồi tiểu nữ đây sẽ thưa chuyện.
Sinh bấy giờ mới thở phào nhẹ nhơm, chàng ngồi xuống chiếc ghế đá đối diện với
thiếu nữ ngăn cách bởi chiếc thạch bàn mà bên trên là chiếc đàn thập lục và
một đỉnh trầm đang tỏa hương ngào ngạt, có cả bút nghiên giấy mực. Sinh kín
đáo quan sát chung quanh, chàng phải nh́n nhận rằng mái tiểu đ́nh tuy trông có
vẻ tiêu điều nhưng cách bài trí, hoa văn chạm trổ trên các rường cột của tiểu
đ́nh chứng tỏ chủ nhân của nó có tâm hồn phóng khoáng đầy tính chất nghệ
thuật. Chưa nói ǵ nhưng Sinh đă tự nhủ quả là ḿnh tam sinh hữu hạnh mới có
cơ hội ngồi đây. Nh́n xa thêm chút nữa, chàng thấy lờ mờ nơi năm chiếc cột của
tiểu đ́nh là mấy dăi lụa phất phơ, dường như trên có đôi ba hàng chữ nhưng
chàng chưa thể nhận ra được là ǵ v́ không đủ ánh sáng. Phóng tầm mắt xa hơn,
khung cảnh bên ngoài mới thật là tịch mịch diễm ảo, mặt hồ lung linh rờn rợn
ánh trăng, bóng liễu thướt tha phất phơ trong gió nhẹ, Sinh đắm ch́m trong
khung cảnh ấy, tưởng như đă quên bẳng cả không gian và thời gian, bất giác
Sinh nhớ đến hoàn cảnh hiện tại của ḿnh chàng không sao tránh khỏi buông ra
một tiếng thở dài. Thiếu nữ áo trắng năy giờ im lặng nh́n Sinh, nghe Sinh thở
dài bèn lên tiếng hỏi:
- Dám hỏi tiên sinh có điều chi phật ư? Sinh vội vă đáp lời:
- Không, không, tại hạ nào dám có điều chi phật ư, lỡ độ đường như tại hạ được
cô nương tiếp đăi là hân hạnh cho tại hạ lắm rồi, chỉ v́ nghĩ đến thân phận
nổi trôi của ḿnh mà sinh ḷng cảm thán đó thôi.
Nói rồi Sinh nh́n thẳng vào mặt thiếu nữ xem cô ta phản ứng như thế nào.
Qua ánh bạch lạp lung linh, diện mạo của cô gái từ trắng trở nên hồng ra chiều e thẹn khi có nam nhân nh́n thẳng vào ḿnh. Nhưng rồi chỉ vài giây sau cô lấy lại b́nh tỉnh từ tốn đáp lời Sinh.
- Xin tiên sinh chớ nản ḷng. Là con người mấy ai sinh ra đă có thể tự chọn
lựa được thân thế, chủng tộc, đất nước của ḿnh hở tiên sinh. Tiểu nữ thiển
nghĩ dù ở hoàn cảnh nào trong ḷng tiên sinh vẫn có quê hương là đủ rồi, người
chối bỏ quê hương, chối bỏ cội nguồn mới là đáng trách. Huống chi theo chỗ
tiểu nữ hiểu được, chắc chắn tiên sinh không phải hạng người này.
Đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, Sinh đầy ḷng thắc mắc, không biết
cô gái này gia thế ra sao mà lời lẽ của cô quả không phải là hạng nữ nhi
thường t́nh. Dường như đoán biết được ư nghĩ của chàng, cô nhẹ nhàng nói tiếp:
- Tiểu nữ họ Tố, c̣n đây là nữ tỳ Tiểu Cúc, chốn này gọi là Liễu Tần hạt, tiên
sinh đang ở trong trang viên nhà họ Tố, ngôi thảo am ngoài kia là do thúc phụ
lập ra. V́ thúc phụ hay vân du mây ngàn hạc nội, hôm nay vắng nhà nên tiểu nữ
đành phải thay mặt thúc phụ mà chiêu đăi tiên sinh. Tiểu nữ vốn quê mùa thô
thiển, nếu có điều chi khiếm khuyết mong tiên sinh lượng thứ cho.
Đối đáp qua lại dăm câu, Sinh được biết phụ thân Tố Nữ từng là tay khoa bảng,
chán ghét quan trường hắc ám nên cáo quan về quê dạy học, nàng mồ côi mẹ từ
tấm bé, được cha dạy dỗ và nuông chiều rất mực. Cha nàng cỡi hạc quy tiên đă
được mấy năm, bỏ lại nàng nương náu cùng thúc phụ với trang viên vốn là sản
nghiệp từ tổ phụ. C̣n thúc phụ nàng có duyên với thiền môn, tuy công danh đỗ
đạt nhưng không thích bị trói buộc hệ lụy thế gian mới lập một thảo am riêng
trong khuôn viên Tố gia, làm bạn với lời kinh tiếng kệ, gió mát trăng thanh.
Thúc phụ nàng lại ưa rày đây mai đó bỏ mặc khuôn viên ngày càng hư hỏng sa sút
v́ không người chăm sóc.
Tiểu Cúc từ lâu không biết bỏ đi đâu bây giờ trở lại với vài thức ăn trên
khay. Cô thắp thêm mấy ngọn bạch lạp chung quanh, lại thêm mấy ngọn phong đăng
nữa. Tố Nữ lên tiếng hỏi cô hầu gái:
- Tiểu Cúc, tiên sinh đây hưởng dụng thực phẩm xong sẽ vào hậu liêu ngơi nghỉ,
sao em mang đến lắm đèn thế ? Tiểu Cúc ranh mảnh trả lời:
- Tiểu thơ, em thấy chẳng mấy khi tiểu thơ gặp được người
...tâm đầu ư hợp như
tiên sinh đây để mà hàn huyên nên em mang nhiều đèn để thắp đến… sáng ấy mà.
Nói xong Tiểu Cúc thu dọn gọn gàng mọi thứ rồi lại chạy đi.
Lúc bấy giờ có thêm mấy ngọn đèn chung quanh, Sinh nh́n quanh các bức lụa treo
ở cột đ́nh, và chàng nhận ra đấy là những bài thơ làm theo lối cổ phong, màu
mực và màu lụa hăy c̣n rất mới, chàng cầm đèn đứng lên đi đến gần để xem cho
rơ. Tố Nữ cũng đứng lên theo chàng, thấy chàng chăm chú vào mấy bức lụa, cô
vội lên tiếng:
- Tiên sinh xem xong xin đừng cười, chỉ là chút nghề mọn giải khuây giữa chốn
thâm sơn cùng cốc, không dám múa ŕu qua mắt thợ.
Sinh yên lặng không trả lời, chàng lẫm nhẫm đọc hết bức này sang bức khác,
càng đọc Sinh càng kinh ngạc đến sững sờ. Chàng đọc xong đứng lặng giây lâu,
thần sắc bi hoan lẫn lộn. Chàng đi lần ra khỏi mái tiểu đ́nh đến đứng cạnh bao
lơn trông ra mặt hồ bên ngoài. Ḷng tràn đầy xúc cảm, Sinh nghĩ ngợi miên man.
Một bậc nữ lưu tài sắc như cô gái họ Tố kia thật không dễ ǵ gặp được trên cơi
đời ô trọc này, Sinh có mơ chăng? Chàng thử bấm vào tay ḿnh vẫn thấy đau.
Chàng đắm ch́m trong xúc cảm cho đến khi tiếng nói nhỏ nhẹ của Tố Nữ vang bên
tai mới làm chàng giật ḿnh:
- Lưu tiên sinh, có phải tài hèn của tiểu nữ đă làm bẩn tri thức của tiên sinh
chăng?
Chàng quay sang nh́n Tố Nữ giây lát rồi cất giọng, giọng nói chàng tràn đầy
chân t́nh xúc động:
- Tố cô nương, tại hạ xin thực ḷng nói không chút khách sáo rằng được đọc mấy
bài thơ của cô nương đây tại hạ thật lấy làm khâm phục. Tại hạ từng đọc qua
thi ca kim cổ cũng nhiều nhưng chưa bao giờ có cái cảm giác xúc động mănh liệt
như ngày hôm nay, một người với thi tài và tâm hồn như cô nương đây quả là
hiếm có trên đời. Với diện mạo cô nương như thế này tại hạ mạo muội đoán rằng
niên kỷ của cô nương không quá hai lăm,vậy th́ với kinh nghiệm nào, với tri
thức nào đă khiến cô nương thể hiện bài thơ
Nhất phiến phù vân lộng
nguyệt,
Nhất tŕ yên vụ lung khinh.
Nhất trận phong dao lục liễu,
Hà tu tụng kỷ thiên kinh.
Một áng mây vờn mặt
nguyệt,
Một hồ sương khói lung linh.
Một cơn gió đùa liễu biếc,
Cần chi tụng mấy biến kinh. *
Và bài thơ
Hạ tích tận kiên bối,
Đông trước thiêm bào y.
Hà tất đa đoan vấn,
Tiền thân bổn thị thùy.
Đông về thêm áo khoác,
Hạ cứ cởi trần vai.
Cần chi mà thắc mắc,
Kiếp trước ḿnh là ai *
này như một bậc hiền triết đă từng nghiên cứu các triết thuyết cổ kim. Và chàng
phân tích cho Tố Nữ nghe những điều lư thú về các học thuyết vốn đă nằm sẵn
trong sở tri của chàng từ lâu.
Tố Nữ e thẹn từ tốn đáp:
- Lưu tiên sinh, tiên sinh quá lời rồi. Tiểu nữ thật t́nh chưa được biết cái
ǵ gọi là triết thuyết cổ kim như Lưu tiên sinh đă dạy. Tiểu nữ cả đời chưa
bước ra khỏi rặng tre, khóm trúc trong chốn thâm u này, thế giới bên ngoài đối
với tiểu nữ quả là xa lạ lắm. Gia phụ và thúc phụ chỉ dạy cho tiểu nữ dăm ba
chữ thánh hiền, dạy cho cách đối nhân xử thế, đôi khi nhàn rỗi tiểu nữ hiếu kỳ
ngâm nga đọc tụng một số thi phú kệ kinh của thúc phụ mà thôi. Tiểu nữ chẳng
qua quanh năm gần gũi thiên nhiên, tâm hồn không xao động bởi thế sự, có lẽ v́
vậy mà nảy sinh những ư tứ thâm trần như tiên sinh đă ngợi khen chăng?
Một lần nữa Sinh lấy làm kinh ngạc. Lời phân tích của Tố Nữ quả không sai.
Chàng chưa kịp nói ǵ th́ đă nghe Tố Nữ thêm:
- Lưu tiên sinh, tiểu nữ xin mạo muội gọi tiên sinh là Lưu huynh không biết có thất lễ chăng? Những lời phân tích của Lưu huynh cho thấy Lưu huynh thật đă thấu đáo tâm cảm của tiểu nữ hơn ai hết, cả thúc phụ của tiểu nữ cũng cho là tṛ chơi của trẻ con, mỗi lần tiểu nữ cho thúc phụ xem thi ca của tiểu nữ th́ thúc phụ chỉ cười ha hả mà thôi.
Nhận thấy Tố Nữ cũng cởi mở phóng khoáng, Sinh lúc bấy giờ mới trở lại tâm
trạng một nho sĩ hào khí ngất trời,chàng cười lớn:
- Ha ha ! Tố cô nương, cô mới là khách sáo. Tại hạ vốn khâm phục cô nương,
được kết bằng hữu với cô nương là điều hân hạnh cho tại hạ, sao dám trách cô
nương thất lễ chứ.
Lúc này mới thấy Tố Nữ hé miệng tủm tỉm cười, nàng nhẹ nhàng nói tiếp:
- Lưu huynh lại quá lời nữa rồi, tiểu nữ nào dám mong được kết bằng hữu với
Lưu huynh. Huynh là người học rộng hiểu nhiều, thông kim bác cổ, so sánh với
huynh, tiểu nữ chưa xứng đáng vào hàng đồ đệ của huynh nữa là. Lưu huynh thật
quá khách sáo khiến tiểu nữ lấy làm tủi thẹn khi nghe huynh cứ xưng hô “tại
hạ” với tiểu nữ.
Sinh bây giờ tâm trạng đă trở lại b́nh thường, giọng nói của chàng có pha chút
xúc động:
- Thôi th́ bây giờ tại hạ không khách sáo nữa, và cũng xin gọi cô nương là Tố
muội cho thân mật nhé.
Tố Nữ mặt ửng hồng:
- Vâng, thưa huynh, muội đây xin nghe theo lời chỉ dạy của huynh.
Đoạn nàng nghiêm trang nói tiếp:
- Lưu huynh, huynh đă từng phiêu bạc bốn phương, hẳn kinh nghiệm sống của Lưu
huynh rất là phong phú, chẳng mấy khi có cơ hội được người như huynh lạc bước
vào chốn thâm sơn cùng cốc này, vậy để cho qua thời giờ chờ đợi b́nh minh, có
thể nào huynh chia sẻ những kinh nghiệm ấy với muội ít nhiều được chăng?
Sinh ngẫm nghĩ giây lâu rồi chàng cất giọng:
- Kinh nghiệm của huynh thật ra cũng tầm thường thôi, nếu muội không sợ chán
tai th́ huynh đây sẵn sàng.
Và rồi mấy ngọn phong đăng được khêu
lên, vài nén trầm được khơi thêm, trong
khung cảnh gió mát trăng thanh, đất trời lồng lộng, trầm hương thoang thoảng,
bóng liễu phất phơ, Sinh cùng Tố Nữ chuyện văn không ngừng, càng đối đáp càng
tương đắc. Tố Nữ càng thêm kính phục Sinh khi cô ngầm lưu ư thấy trong suốt
thời gian chuyện văn, Sinh không hề có một thái độ hay cử chỉ sỗ sàng, không
hề có mảy may tà tâm gian ư nào. Phần Sinh, bản tính chàng vốn cũng là một con
người lăng mạn và bây giờ đang ở trong một khung cảnh hết sức hữu t́nh, trước
mặt là một tài hoa mỹ nữ nhưng chàng biết là chàng phải nên như thế nào, cái
tính quân tử là một ưu điểm của chàng đồng thời cũng là một sự thiệt tḥi đứng
trên quan niệm khác của người đàn ông.
Đêm càng về khuya, câu chuyện vần xoay từ lănh vực này sang lănh vực khác từ
đạo lư đến nhân sinh …Sinh càng phải nh́n nhận rằng tuy Tố Nữ sống xa cách thế
giới bên ngoài, không có nhiều cơ hội học hỏi, đi đây đi đó như chàng, nhưng
nàng có một tài năng đặc biệt, một tâm linh trong sáng, một tri thức khác
người, và nhất là sự dịu dàng mềm mỏng cần thiết của một người vợ hiền. Chàng
nảy sinh một niềm ao ước nếu được cùng Tố Nữ nên nghĩa phu thê th́ đời chàng
quả là quá đầy đủ. Từ ao ước đó ḷng chàng dâng lên một niềm thương mến. Sửa
lại thế ngồi cho nghiêm chỉnh hơn, chàng nói với Tố Nữ bằng một giọng trang
trọng:
- Tố muội, xin thứ lỗi cho huynh đường đột. Từ lâu huynh cố ư đi t́m một người
như muội để kết mối tâm đồng. Đêm nay trời đất rủi dung cho huynh được hội ngộ
với muội thật là hân hạnh, không biết muội có nghĩ rằng đây là duyên phận của
chúng ta chăng? Nếu muội đồng ư, huynh dù xa xôi vạn dặm cũng quyết t́m trăm
phương ngàn cách để đưa muội về quê nhà ra mắt song thân.
Tố Nữ bấy giờ má ửng hồng nhưng mắt lại long lanh ngấn lệ, nàng rút khăn chậm
nuớc mắt rồi từ tốn thưa:
- Lưu huynh, muội đây đối với huynh tấm ḷng dường như đă gửi. Từ phút giây
đầu tiên gặp huynh, muội đă có ư nghĩ thoáng qua ḷng nếu được cùng huynh đi
hết nẻo nhân gian th́ muội đây dù có vất vả khổ sở cách nào muội vẫn cam ḷng,
cái bài thơ kia
Phù vân hồi đê lũng,
Đằng hoa tử cựu phiên.
Tâm trung nhân vị ngộ,
Đạm hương cánh văn thiên .
Mây trôi về lũng thấp,
Hoa tím hàng phên xưa.
Thương ai ḷng chưa gặp,
Đành phai hương cuối mùa. *
của muội có thể xé bỏ được rồi. Nhưng huynh ơi! Kiếp này đă không c̣n kịp nữa.
Huynh hăy xem lại bốn câu thơ kế tiếp kia. Dường như linh tính muội cho biết
định mệnh trớ trêu đă an bài nên nó vận vào thơ rồi, làm sao mà cởi bỏ cho ra.
Sinh đưa mắt nh́n theo hướng Tố Nữ đă chỉ cho, chàng đọc lại bài thơ lần nữa
Đạm vân hồng lũng mạt,
Tây lĩnh yểm huân âm.
Ta hồ ! Yên lũ bạc,
Do dao phiến hoài tâm.
Mây phai hồng cuối lũng,
Nắng úa vương đồi tây.
Chao ơi ! Làn khói mỏng!
C̣n đong đưa t́nh hoài. *
Và thần sắc chàng không nén nổi bi thương, Sinh nh́n Tố Nữ chờ đợi.
Tố Nữ yên lặng một lúc lâu, dường như chờ cơn xúc động lắng xuống mới từ từ kể
lể khúc nôi. Chàng được biết thêm đây là tuần trăng cuối cùng mà Tố Nữ lưu lại
chốn này. Mai kia nàng phải vâng theo di ngôn của phụ thân trước phút lâm
chung gả vào nhà họ Túc mà từ lâu gia đ́nh nàng vốn mang nặng thâm ân. Tương
lai, khuôn viên này không chừng cũng sẽ phải thay đổi chủ nhân. Cho dù sau này
Sinh có thể trở lại chốn này th́ cũng không chắc ǵ sẽ gặp Tố Nữ được.
Lại yên lặng giây lâu, sau cùng Tố Nữ nh́n Sinh chăm chú đầy chân t́nh tha
thiết, giọng nàng sùi sụt:
- Lưu huynh, duyên tương hội hôm nay, muội xin ghi nhớ đến cuối đời và sẽ mang
theo làm đuốc soi đường cho muội đi t́m huynh trong kiếp lai sinh, nếu có
duyên sẽ xin gặp lại. C̣n bây giờ cho dù phụ thân đă mất, chẳng ai có thể ràng
buộc, nhưng muội cũng không dám v́ t́nh mà tự ư hủy bỏ hẹn ước của hai gia
đ́nh, mai này đời sống muội sẽ khép vào khuôn phép, muội không biết nhân duyên
kiếp này rồi sẽ đi đến đâu nhưng muội sẽ cố gắng chu toàn bổn phận.
Ngừng lại giây lát, Tố Nữ ngước mặt nh́n chàng thiết tha nói tiếp:
- Ân t́nh của huynh dành cho muội, muội có thể v́ huynh mà trao gửi đêm nay,
nhưng ngày mai muội sẽ phải chọn cái chết để tạ lỗi với những người c̣n sống.
Muội không thể ra đi theo huynh được. Muội không thể để vong linh phụ thân ở
suối vàng phải hổ thẹn v́ muội.
Dứt lời, Tố Nữ nh́n Sinh đắm đuối, hai má nàng đỏ bừng, đôi mắt long lanh càng
tăng thêm nét quyến rũ. Sinh mê mẩn tâm thần, nh́n nàng như say như đắm, Sinh
muốn ôm choàng lấy thân thể nàng, siết chặt nàng trong ṿng tay, hôn nàng tới
tấp vào môi vào má cho thỏa niềm khao khát, nhưng đồng thời chàng cảm thấy
ḷng đau như cắt, niềm vui chưa trọn đă phải đi đến một quyết định mà chọn lựa
nào cũng thương tâm. Chàng trầm ngâm, Tố Nữ cũng trầm ngâm, thần sắc cả hai
đều bi hoan lẫn lộn. Thời gian lúc bấy giờ như ngưng động lại. Không gian cô
tịch, dường như chỉ nghe được nhịp đập cảm thông của đôi tim. Sinh không dám
lay động, chàng vận dụng lư trí mănh liệt, chỉ cần một cái vói tay của chàng,
Tố Nữ sẽ nằm gọn trong ḷng chàng, tấm thân ngà ngọc kia sẽ thuộc về
chàng…Nhưng rồi ngày mai sẽ ra sao? Chàng không muốn làm chủ tấm thân kia chỉ
trong khoảnh khắc ngắn ngủi, chàng muốn được cùng nàng kết tóc se tơ, cùng dắt
d́u nhau cho đến lúc răng long đầu bạc. Nhưng kiếp này đă không thể thực hiện
được điều đó và chắc ǵ có kiếp sau. Mà dù có kiếp sau th́ chàng phải chờ đợi
bao lâu nữa. Sinh nhắm mắt lại, tập trung tư tưởng. Cuối cùng chàng mở mắt thở
ra một hơi dài, đoạn chàng trân trọng cầm tay Tố Nữ, nghiêm nghị bảo nàng:
- Tố muội, huynh cám ơn muội đă hết ḷng tin tưởng nơi huynh. Huynh không thể
ích kỷ làm khổ muội. Phương pháp nào cũng đưa muội đến chỗ khổ tâm và huynh
đây cũng không tránh khỏi thương tâm. Huynh trân trọng muội, huynh sẽ giữ cho
muội nét tôn quư để mai này xuất giá. Phần huynh, huynh từ xưa không tin là có
kiếp sau, nhưng nay v́ muội, huynh tạm tin là có, nhưng chờ đợi như thế nào,
được chăng là điều không thể biết. Hơn nữa, nhân sinh muôn mặt, luân hồi thiên
biến vạn hóa, duyên nghiệp điệp trùng, kiếp sau dù có th́ biết đâu mà nhận ra
nhau?
Tố Nữ bây giờ thần sắc đă trở lại trạng thái b́nh thường tuy vẫn c̣n chút ít
bi thương, nàng đáp lời Sinh bằng một giọng thiết tha rơ ràng chắc chắn:
- Lưu huynh, muội thật không nh́n lầm huynh, muội tin tưởng rằng chúng ta có
duyên th́ chắc chắn một sợi dây vô h́nh nào đó sẽ ràng buộc dẫn dắt chúng ta
lại gần với nhau, dù chúng ta có muốn hay không th́ vô t́nh vẫn phải bị cuốn
hút vào nhau trong sự tương quan của vũ trụ này. Hơn nữa chúng ta c̣n một mối
cảm thông qua thi ca, muội tin là ḿnh sẽ nhận được nhau một cách dễ dàng. Xin
hăy để cho muội kiếp này hoàn thành mọi trách nhiệm ân oán với người, kiếp sau
sẽ t́m huynh, theo huynh, v́ huynh lại sẽ giúp huynh thành toàn mọi sở nguyện
trong đời của huynh cho dù phải trải qua nhọc nhằn gian khổ.
Sinh
bấy giờ cũng đă vượt qua một cuộc phấn đấu dữ dội giữa lư trí và dục vọng,
chàng b́nh tâm tỉnh trí ngẫm nghĩ lời nói của Tố Nữ, chàng thấy điều ấy không
phải là vô lư, nhưng từ hiện tại đến một tương lai xa xôi vời vợi qua hết kiếp
người đâu phải là chuyện một chiều một sớm. Ai sẽ là chứng nhân cho câu chuyện
này. Sinh cảm thấy đă đến lúc nên trở về với thực tế, giă từ Tố Nữ, xem mọi
chuyện xảy ra như một giấc chiêm bao đẹp đáng ghi nhớ trong đời, việc ǵ sau
đó hăy để thời gian cuốn trôi vào quên lăng. Cùng trong lúc ấy Tiểu Cúc từ đâu
xuất hiện, cô ta vừa đi vừ gọi rối rít:
- Tiểu thơ ơi, tiểu thơ à, đă sáng rồi, mau thu xếp về tư pḥng đi thôi…
Tiếng gọi của Tiểu Cúc làm Sinh giật ḿnh choàng tỉnh. Chàng ngơ ngác nh́n
chung quanh. Té ra là chàng vẫn ngồi nơi phiến đá dưới gốc cổ tùng chứ chưa hề
bước chân đi đâu. Mặt trời đă lặn, chỉ c̣n lại chút ánh sáng mờ mờ, quanh đó
có tiếng đùa giỡn gọi nhau của trẻ con đang chơi dưới chân đồi. Sinh bần thần
nghĩ ngợi, th́ ra trong lúc ngồi trên phiến đá chàng thiu thiu ngủ nên có giấc
chiêm bao này, nhưng mà lạ là chàng vẫn ngửi được mùi hương trầm phảng phất
quanh đây. Hay đó chỉ là ảo giác của chàng thôi. Sinh đứng lên lững thững đi
về, ḷng miên man suy nghĩ về cảnh giới vừa qua. Có phải là mộng chăng. Chàng
hoàn toàn mù mịt.
@@@
Việc kinh doanh của Sinh bắt đầu h́nh thành khiến chàng luôn bận rộn, Sinh
chưa có dịp nào trở lại Cốc Tích Viên lần nữa. Chàng dường như đă quên bẳng đi
chuyện mộng mị chiều nào. Chàng lại miệt mài hăng say lao ḿnh vào công việc,
đi sớm về tối.
Thật ra, lần trở về Phiêu Ly Trấn đầu tư vào nghiệp vụ kinh doanh này, Sinh bị
ảnh hưởng phần nào bởi Tứ muội của chàng. Thấy gia huynh lẻ loi cô độc ở Thất
Xích Châu, Tứ muội cứ một mực khuyên chàng trở lại Phiêu Ly sống để có đệ có
huynh gần gũi. Sinh rời Mộc Địa Nhai thời gian cũng đă lâu nên khi trở lại mọi
sinh hoạt đối với chàng hầu như đều mới mẻ. Tứ muội vốn quảng giao nên hay đưa
chàng đi đây đó trong việc gây dựng quan hệ với những nhân vật có ảnh hưởng
đến việc kinh doanh của chàng. Thỉnh thoảng Tứ muội ranh mảnh đưa chàng đến
viếng một vài thiếu nữ, thiếu phụ ngầm ư mai mối cho chàng, Sinh biết được
nhiệt tâm của em gái, không muốn em thất vọng nên cũng ừ ừ hử hử gặp gỡ cho
qua chuyện rồi thôi. Huynh muội chàng tuổi tác chênh lệch nhau không nhiều,
nhưng gia pháp nghiêm minh nên các em đối với chàng một mực kính nể mà cũng
không thiếu t́nh thân ái đệ huynh. Một hôm nhằm
lúc cuối tuần trăng, Tứ
muội nửa đùa nửa thật bảo chàng:
- Lâu nay mối mai cho ca nhiều phen mà chẳng đi đến đâu, lần này muội sẽ
đưa ca ca đi gặp một người đặc biệt mà muội rắp tâm …để dành cho
ca từ lâu, từ
khi ca c̣n ở dưới Thất Xích Châu kia, hôm nay có cơ hội cho
ca gặp rồi
đây.
Sinh ph́ cười cho nhiệt t́nh của Tứ muội, cô ta cứ nghĩ cái người nào đó chàng
sẽ gặp giống như là viên kẹo, chiếc bánh, dấu biến đi rồi sẽ không có ai t́m
thấy được. Chàng thân ái cốc nhẹ vào đầu em, nói đùa:
- Ừ th́ kẹo bánh ǵ đây, để ca thử xem có ngon không?
Sinh vốn đă quá quen thuộc với việc làm tào lao này của Tứ muội nên chàng cũng
không buồn hỏi xem là sẽ đi đâu, không ngờ Tứ muội đưa chàng đến Ninh An tự,
một ngôi chùa cách Mộc Địa Nhai vài dặm đường. Đến nơi, lễ lạc xong xuôi, t́m
không thấy người ḿnh muốn gặp, huynh muội ra về. Sinh cho chẳng có ǵ quan
trọng nhưng trông thấy nét mặt Tứ muội tiu nghỉu, chàng thương hại bảo em:
- Lần này không gặp th́ lần khác vậy, có ǵ đâu mà muội phải nặng ḷng quá
thế?
Vốn biết tính gia huynh không thích lui tới những nơi đông người, đi một lần
khó một lần nên khi nghe chàng nói thế, Tứ muội tươi ngay nét mặt hớn hở bảo
chàng:
- Nhớ nhé, ca hứa rồi đấy, tuần sau lại sẽ đến nhé.
Một tuần lễ trôi qua mau chóng, dù ḷng không tha thiết v́ chàng cho rằng sẽ
chẳng đi đến đâu nhưng Sinh cũng muốn cho em được vui nên chàng đùa:
- Thôi th́ chiều ư muội lần này nữa đấy nhé, rơ là việc …tào lao.
Thế rồi mọi việc xảy ra đúng theo sự sắp xếp của Tứ muội. Gặp gỡ, nói năm ba
câu chuyện vô thưởng vô phạt rồi ai về nhà nấy. Tuy rằng nhan sắc của người
phụ nữ đó cũng khá nhưng điều đó có ư nghĩa ǵ với Sinh đâu. Chàng đă từng
gặp qua bao nhiêu nhan sắc cũng thuộc hạng khá; xuất sắc rồi, nhưng Mai
,Lan, Cúc,Trúc, Xuân, Hạ, Thu, Đông…cũng đều như nhau thôi. Về nhà Sinh lại
bận rộn với công việc, tâm tư của chàng chẳng c̣n chỗ nào trống cho h́nh ảnh
của bất cứ người đàn bà con gái nào. Chàng đinh ninh là số mệnh của chàng đă
như thế, mặc cho Tứ muội nhắc nhở hối thúc chàng phải nhanh tay kẻo mất đi
cơ hội. Cô ta cứ năm ngày ba hôm là hỏi thăm chàng t́nh h́nh tiến triển đến
đâu, mặc cho Tứ muội lải nhải bên tai, chàng vẫn lờ đi bởi chàng có liên lạc ǵ với ai đâu
mà tiến với triển.
Năm tháng lại vùn vụt trôi qua, sắp sửa đă hết hè, sang thu, t́nh cờ trong một
câu chuyện nhàn đàm với Tứ muội và một vài bằng hữu, Sinh nghe được một chi
tiết mà chàng cho là lư thú, nhưng chàng cũng không khỏi nghi ngờ cái khả năng
này. Lời đồn đại có bao giờ đáng tin cậy đâu. Nghe người phụ nữ tương ngộ với
Sinh ở Ninh An tự hôm nào vốn có chút tiếng tăm với thi tài của nàng tại địa
phương khiến ḷng hiếu kỳ của Sinh lại nổi lên, chàng muốn t́m hiểu xem hư
thực thế nào, Sinh bèn nhờ Tứ muội t́m cách đưa tin nhạn cho chàng. Không mong
đợi ǵ hơn, Tứ muội vui vẻ giúp chàng.
Nhạn bay đi rồi bay về, Sinh chân thành cho biết thân thế, tŕnh độ cùng sự
nghiệp dở dang của chàng và chàng cũng ngỏ ư “Nước non luống những lắng tai
Chung Kỳ” với đối phương. Khi cánh nhạn thứ ba đến với chàng th́ Sinh không
khỏi sững sờ kinh ngạc, cái cảm giác này giống như cái cảm giác hôm nào của
chàng trong giấc mộng ở Cốc Tích viên chiều nọ. Sinh bàng hoàng đọc đi đọc lại
hai bài thơ ngắn bằng cổ ngữ mà nàng gửi đến xin thỉnh giáo, từ bài nguyên tác
đến bài dịch nghĩa.
Loại cổ ngữ này với nền văn minh kỹ thuật hiện đại dường như đă đi vào quên
lăng. Người ta đua nhau học hỏi những ngôn ngữ mới mẻ hơn để có thể dễ dàng
t́m kiếm cơ hội nâng cao đời sống vật chất tại xứ sở xem trọng kim tiền này.
Ngoại trừ những người đang đeo đuổi việc dịch thuật kinh điển của nhà Phật,
không mấy ai c̣n quan tâm đến thứ ngôn ngữ mang nặng tính chất văn hóa dân tộc
Đông phương của quê hương đất nước chàng. Thêm vào đó, tinh thần của hai bài
thơ ngắn ấy không nằm trong phạm trù nhân sinh t́nh ái b́nh thường, nó rơi
đúng vào cảm quan triết lư mênh mông bát ngát ở trong sở học của chàng.
Huyễn huyễn phong vân tán,
Du du tuế nguyệt thâu.
Bán sinh hành lữ đoản,
Hà xứ ngă chung khâu?
Ảo ảo thiên yên sắc,
Hư hư hải lăng âm.
Vô thường vô biên tác,
Hà xứ ngă như tâm?
Gió mây tan tác bên trời,
Xôn xao năm tháng ngậm ngùi xuân xanh.
Quê người nữa kiếp phù sinh,
Biết trăm năm nấm mộ ḿnh nằm đâu?
Chập chờn khói mỏng trời cao,
Miên man dâu bể sóng xao đêm ngày.
Vô thường đến chẳng riêng ai,
Biết trăm năm cái tâm hoài ta đâu? *
Chàng đọc đi đọc lại nhiều lần, lần nào cũng đánh động nơi chàng một cảm xúc
mạnh mẽ khó tả. Sinh giật ḿnh chợt nhận ra mối liên hệ của tâm linh chàng với
hai bài thơ này. Chàng biết là chàng phải làm ǵ bây giờ. Lần này đúng là phải
nhanh tay lên mới được, chàng không thể để tiền kiếp lập lại đoạn cuối không
đoạn kết ấy nữa. Hỡi ơi! Một trăm năm, hai trăm năm thật là không ngắn mà cũng
không dài. Chàng nhớ man mán lời nói của Tố Nữ trong giấc mộng chiều nào mà
rúng động cả tâm can.
Những ngày sau đó, Sinh cố gắng nhớ lại từng chi tiết nhỏ trong giấc mộng Cốc
Tích Viên, rồi chàng đem ra phân tích, nghiền ngẫm, so sánh những tính chất,
những khung cảnh, những sự việc xảy ra giữa mộng và thực, chàng suy nghĩ rất
nhiều, rất sâu trong mấy tuần lễ liền để cuối cùng chàng đi đến kết luận rằng
sự việc Cốc Tích Viên đối với chàng không phải là mộng mà là lạc vào tiền
kiếp. Phải, chàng đă đi lạc vào tiền kiếp trong một khoảnh khắc mà môi trường
chung quanh hội đủ thức duyên. Chàng trở về tiền kiếp bằng con người của thời
gian, không gian hiện thực mà đối cảnh là thời gian và không gian của quá khứ
xa xôi một vài trăm năm trước. Khi chàng thấy được h́nh ảnh ngôi chùa là chàng
chỉ mới đi tới ranh giới giữa tiền kiếp và hiện tại cho nên chàng cảm thấy
ngôi chùa mang kiến trúc cổ xưa. Bước vào cổng rào là lúc chàng bước qua ranh
giới của tiền kiếp, càng đi sâu hơn qua khỏi mấy rặng cổ tùng cổ phong là
chàng càng đi gần đến cái trọng điểm tiền kiếp ấy, cho đến khi chàng gặp được
Tố nữ là lúc chàng thâm nhập vào chính con người chàng trong tiền kiếp. Cái
thời gian và không gian này trên thực tế đă mất đi nhưng lưu ảnh của nó c̣n
tồn tại đâu đó trong một thế giới nào khác của vũ trụ khiến chàng lại thấy
được chàng ngày xưa, Tố Nữ ngày xưa mà chuyện tương hội một đêm ngắn ngủi ngày
xưa là nhân duyên của ngày hôm nay.
Vân Muội
* Nguyên tác hán thi & bản dịch : Hạt Cát