Chữ Cháy Bờ Lau
Tác giả: Minh Đức
Triều Tâm Ảnh
Mục
Lục
|
Chữ (thư pháp)
Đẹp
Tạm mượn
Gói lại
Hạn
Rác xanh
Ồn hơn
Khỏe liền
Chớp mắt hạt bụi
Phụ bản tranh của sư Viên Minh
Vu vơ
Qua sông
Hạt sầu còn xanh
Sẵn đủ
Hiếu
Bỏ sào
Chợt như
Đá
Gọi gió
Gót lữ qua cầu
Úp chén
Dặm không
Phụ bản tranh của sư Viên Minh
Cột bó tử sinh (thư pháp)
Quay về
Lá ngủ ngày
Chia hai
Xanh xanh
Cô liêu
Quê ai
Một màu
Bồng bềnh
Phụ bản tranh của sư Viên Minh
Rơi bóng (thư pháp)
Bạch vân trà hoa
Cảm lá xanh
Thơ và mai
Thoát
Níu chiều
Đá cục đá hòn
Thời
Dính
Phụ bản tranh của sư Viên Minh
Tranh (thư pháp)
Bụi cửa sài
Chút này
Miền cố tri
Cỏ huyền
Nhìn bóng
Hiên trà
Duyên
Tình không
Giọt nguồn
Chút phiêu bồng |
Phụ bản tranh của sư Viên Minh
Viết chơi (thư pháp)
Nhánh tùng non
Nửa
Giọt tâm
Hóa duyên
Vớt giọt sương xanh
Tặng nửa chiếc lá
Vị ngon của chữ
Nhặt cỏ
Cố quê tao ngộ
Hồn thơ khoát chữ
Phụ bản tranh của sư Viên Minh
Quét chùa (thư pháp)
Lan
Khó tìm
Ngu ngơ non tùng
Mất hàng
Con tim, đốm lửa
Nốt chữ
Còn
Thông cảm
Phụ bản tranh của sư Viên Minh
Vô vi (thư pháp)
Thương em viết chữ
Cắt đôi
Ca dao xuóng ruộng
Trái tim rừng và hoa dại
Thơ về chợ
Tình trúc
Ai nào là ta
Tắt lửa
Vỡ
Lãng mạn
Ném
Buồn hiu
Phụ bản tranh của sư Viên Minh
Lệ sương (thư pháp)
Nhẹ lòng
Đèn khuya ngủ gục
Phật
Xây tổ
Ở đây
Còn ngại
Hoa
Chùa tranh
Cửa sài cột lại
Xóa liền
Mai sau hẳn bàn
Không màu
Công án lá xanh
Thở ra hít vào
Phụ bản tranh của sư Viên Minh
Đò không (thư pháp) |
|
---oo0oo---
ĐẸP
Thấy đất trời
trong hạt sương
Gom tâm cảnh
vào khu vườn cỏ xanh
Có chàng
đạo sĩ tinh ranh
Vì yêu cái đẹp
mà thành thi nhân
TẠM MƯỢN
Mượn sương mù
lợp mái am
Mượn vầng trăng khuyết
treo gian phía ngoài
Câu thơ
nhặt chữ mây trời
Tụng kinh vay tạm
tiếng
lời suối chim!
GÓI LẠI
Mai đây
gói cái thân già
Gói luôn sinh tử,
phù hoa một đời
Thả vào hang gió
lưng vời
Ngục sâu mỏi cổ,
cõi trời
run chân!
|
|
CHỚP MẮT HẠT BỤI
Sắc, không
là chuyện tào lao
Nhìn cho rõ mặt
thai bào nguyên sơ
Thoáng tâm,
trời đất lập lờ
Chớp mắt,
hạt bụi rơi bờ bốn
biên
.
|
HẠN
Lô xô đá cát đuổi nhau
Chạy tìm sa mạc, đồi sau
tiếp đồi
Suối khe, nước bỏ đi rồi
Cành cây khô nứt,
quạ ngồi
trông trăng!
RÁC XANH
Trong mắt,
cái rác biếc xanh
Nhìn đâu cũng thấy
long lanh bóng mình
Văn thơ
tô chuốt sự tình
Hào hoa câu chữ,
phù sinh biến màu.
ỒN HƠN!
Lên non,
ngại chợ ồn ào
Bốn mùa lá gió
lao xao nhạc rừng
Sớm lên,
chim hót tưng bừng
Khuya về,
ếch nhái
hát cùng dế giun!
KHỎE LIỀN
Còn hoa,
thì bướm tìm về
Còn kinh,
còn chữ,
tỉnh mê còn bàn
Còn lý sự,
còn lan man
Ra sông,
úp chiếc đò ngang,
khỏe
liền!
|
VU VƠ
Vu vơ non vắng ta về
Chợt đâu sương khói
tình quê bộn bào
Vu vơ nằm ngủ non đào
Chẳng quên,
chẳng nhớ
lối nào
tiền thân!
QUA SÔNG
Hai bờ trang giấy vô, hư
Chữ bơi ở giữa,
tưởng tư cuộn dòng
Ta bèn giọt mực sang
sông
Đỡ phiền bát nhã,
đỡ công
sắm đò!
HẠT SẦU CÒN XANH
Giọt sương trên cỏ hôm
qua
Giật mình chợt hỏi
quê nhà là đâu
Thả rơi chiếc bóng bên
cầu
Quay lui nhặt được
hạt sầu
còn xanh!
SẴN ĐỦ
Ta từ thiên địa bước ra
Tủy xương văn hiến,
thịt da lạc hồng
Lại thêm có phật giữa
lòng
Mê chi thượng phẩm
tây đông chào mời.
HIẾU
Thương em lượm củi bên
đồi
Khổ đùm hai bó
để nuôi mẹ già
Gánh về, lạnh vắt ngoài
da
Lén dành hơi ấm,
nấu cà, kho tương!
BỎ SÀO
Ngàn muôn chỉ có một lần
Bước qua sinh tử
vấp chân, vướng người
Lại còn cõng xác ba đời
Đầu non trăm trượng,
thử chơi
bỏ sào!
CHỢT NHƯ
Chợt như khẽ chạm linh
hồn
Âm vang theo gió
hoàng hôn lạnh đầy
Có bóng trăng vừa qua
đây
Biết bao tiền kiếp
ngủ say
chẳng về!
ĐÁ
Phải đâu quê đá vô tình
Tảng nằm phiến đứng
lặng thinh giữa đồi
Đố ai thốt tiếng con
người
Mà không tím tái
góc đời
lạnh hiu!
GỌI GIÓ
Hóa ra lãng tử ai ngờ
Mà đây mà đó
tình cờ cố hương
Non thiền
hóa tím chiều sương
Rừng thông gọi gió
muôn
phương bạn lành!
|
GÓT
LỮ QUA CẦU
Như mây lãng đãng
sông dài
Và như hoa nắng
trên vai ửng màu
Và như tuyết trắng
trên đầu
Thản nhiên gót lữ
qua
cầu nước trong
ÚP CHÉN
Đã bày tuyệt lộ ra
chưa
Mà hai con xóc
chẵn, thừa đảo điên
Bàn tay sấp, ngửa
lạc phiền
Trò chơi úp chén,
nghiệp duyên phố người
DẶM KHÔNG
Mải mê giữa chốn chợ
chiều
Vai đau tóc lấm
đã nhiều gian truân
Ai kia rũ áo phủi
chân
Dặm không đủng đỉnh
chiếc thân nhẹ hều
|
MỘT MÀU
Quê xưa sắc vẻ dịu
dàng
Đi qua gió bạc,
sương vàng lanh canh
Đi qua mưa nắng thị
thành
Mắt ta cùng với
trăng xanh một màu
BỒNG BỀNH
Bồng bềnh gió, bồng
bềnh hương
Bồng bềnh câu chữ,
nước sương bồng bềnh
Ngươi lênh đênh, ta
lênh đênh
Gặp nhau giữa cõi
mông
mênh tình thiền!
|
QUAY VỀ
Tình xanh vườn cũ quay
về
Hồn cây mắt lá
bốn bề thủy chung
Còn đây gốc đá, cội tùng
Đã quen gió núi,
hương
rừng ban sơ
LÁ NGỦ NGÀY
Muốn lên thượng giới
ngồi tu
Môi trường sinh thái
khói mù, bụi bay
Ở đây, lá phải ngủ ngày
Con trăng buồn tủi,
đắp mây
nằm vùi.
CHIA HAI
Đôi khi với bụi tọa
thiền
Đôi khi với núi
ngồi quên bóng mình
Cùm neo cột cái linh
đinh
Đầu nguồn bẻ cọng
hữu tình chia hai!
XANH XANH
Xanh xanh chiếc lá nhân
tình
Tờ văn hóa nghiệp,
trang kinh lòng đời
Xanh xanh chim hót non
vời
Vọng vào sa mạc
tiếng
lời hắt hiu!
CÔ LIÊU
Cô liêu đứng giữa sa mù
Nửa lòng lạnh trắng,
nửa thu nhạt mờ
Cô liêu đá, cô liêu thơ
Và cô liêu nữa,
chơ vơ
bốn bề!
QUÊ AI
Quê ai khoác áo sương
mùa
Có trăng cổ tích,
có chùa cheo leo
Sim me dẫn lối truông
đèo
Câu thơ hồn đá
đi theo
người về
|
THỜI
Đôi khi hốc đá trùm
chăn
Đôi khi vác núi
kiêu căng bỏ bờ
Thương đời, chân
duỗi, chân co
Thương mình, trăng
nước
con
đò nghêu ngao.
|
BẠCH VÂN TRÀ HOA
Bốn mùa thu gốc giấu
cành
Liếp chè ẩn bóng,
hòa xanh lá vườn
Đợi trời mở cửa nguyên
dương
Đóa trăng tròn cánh,
tuyết
sương xếp đài.
CẢM LÁ XANH
Còng lưng gánh nặng
tuổigià
Còn thương trần cảnh,
trăm hoa sớm tàn
Ngước lên cảm lá xanh
ngàn
Nhìn quanh tử đệ,
cánh
vàng xao mây
THƠ VÀ MAI
Cuối năm, tính tuổi vui
buồn
Nợ duyên xóa sổ,
đốt luôn cũ càng
Chưng lên một đóa mai
vàng
Ghi câu thơ,
bút chảy tràn đông
phương.
THOÁT
Chân ta và gió cùng đi
Lướt qua sinh tử, an vi,
nhẹ hều
Thỏng vai
chẳng buộc, chẳng đeo
Bao
nhiêu xe cộ nằm queo xó bờ
NÍU CHIỀU
Hồ xanh nhớ ánh trăng
vàng
Nhớ màu tĩnh lặng
non ngàn nguyên tiêu
Hương rừng đẩy gió liêu
xiêu
Mây chơi thảm cỏ,
níu
chiều không buông!
ĐÁ CỤC ĐÁ HÒN
Gánh cong, cứu độ, hai
phần
Chúng sanh thì nhẹ,
người thân nặng đòn
Vai nghiêng đã lệch lối
mòn
Bốn bề đá cục,
đá hòn nhấp nhô!
DÍNH
Lăn hoài, đá chẳng mọc
rêu
Ngồi hoài am núi
thì nhiều vấn vương
Nhàn non sớm,
lặng chiều sương
Áo vai dính cả
hoa hương rừng ngàn.
|
BỤI CỬA SÀI
Bước ra thấy núi tọa
thiền
Bước vô thấy phật
an nhiên mỉm cười
Trong, ngoài
chẳng thấy chữ, lời
Mình còn ham viết,
bụi rơi
cửa sài.
CHÚT NÀY
Non xanh chút chữ, chút
thơ
Chút hồn bỏ phố
bụi mờ hoa bay
Tình xuân còn một chút
này
Nửa hư nửa thực
trên tay ngỡ ngàng!
MIỀN CỐ TRI
Tung đốm lửa vào lòng
khe
Cháy bùng con nước
đi về hạo nhiên
Lá xanh ngủ giữa thung
triền
Sáng nay thức dậy
một miền
cố tri
CÕI HUYỀN
Cần cù đất đá hóa văn
Thông ngàn trỗi nhạc,
hồ trăng dập dờn
Cỏ hoa lát thảm mảnh hồn
Hương thơ thấm tận
đầu non
cõi huyền!
NHÌN BÓNG
Có thiền ẩn tận non sâu
Có thiền vào chợ
dăm câu mấy vần
Hỡi ai phiêu lãng đường
trần
Quay nhìn chiếc bóng
chợt
gần, chợt xa!
HIÊN TRÀ
Hiên thơ
thơm thoảng hương trà
Lẫn mùi hoa cỏ
la đà ngậm sương
Gió chiều
kể chuyện mười phương
Trăng khuya đàm đạo
văn chương với mình!
DUYÊN
Một khe rửa bút đen rồi
Biết bao giấy má
nổi trôi phố phường
Vui duyên,
thêu chữ, giữ hương
Buồn duyên, lạc chợ,
ven đường bụi bay.
|
TÌNH KHÔNG
Lơ thơ khóm trúc non
tây
Đã từng lãng đãng
gió mây cõi ngoài
Đồi đông
tùng đứng nghiêng
vai
Nước sương năm tháng
rỏ hoài tình không.
GIỌT NGUỒN
Ngồi uống trà với cỏ
cây
Có hương thông lạnh,
có mây rừng mờ
Có tĩnh tại, có vất
vơ
Thoáng giây sương
đọng
giọt
thơ đầu nguồn
CHÚT PHIÊU
BỒNG
Trăng ngồi góc núi
làm thơ
Mây qua đỉnh biếc
viết tờ kinh không
Thương ai tất tả dặm
hồng
Lên đây lượm chút
phiêu bồng về chơi
|
NHẶT CỎ
Đầu năm, nhặt cỏ
vườn trăng
Câu thơ thiền đạo
mầm măng nhú chồi
Xanh non màu mắt
xuân vui
Bút tâm vừa chạm,
đất trời nhẹ rung.
CỐ QUÊ TAO
NGỘ
Cầu cây lắt lẻo khó
đi
Lối hoang,
gai lách sâm si bộn
bề
Sao không vạch lối
mà về
Một lần tao ngộ
cố quê, chỗ này!
HỒN THƠ
KHOÁC CHỮ
Ngươi mù sương,
ta mù sương
Hồn thơ khoác chữ,
bụi hường lao xao
Ngươi chiêm bao,
ta chiêm bao
Đắp trăng nằm ngủ,
hôm nào đã quên!
|
NHÁNH TÙNG NON
Từ ngày đem lửa lên non
Đốt kinh soi chữ
lối mòn mù sương
Nhen tim, ấm áp khu vườn
Đồi đông hạo khí:
tùng
vươn nhánh tùng
NỬA
Một nửa thiền, một nửa
thơ
Trăng soi một nửa,
sương mờ nửa kia
Nửa ai đứng giữa biên
bìa
Còn ai một nửa,
ngăn chia tình mình!
GIỌT TÂM
Câu thơ
hương chổi, hương tràm
Vượt bao sông suối
lang thang phố đời
Dẫu cho lấm bụi đất trời
Giọt tâm trong vắt,
tặng người tri âm!
HÓA DUYÊN
Bơ ngơ trăm bến, một
thuyền
Neo không, đáy rỗng,
hóa duyên đời này
Trượng chèo,
mây khói đầy tay
Lênh đênh sương nước,
bèo lay, sóng dờn
VỚT GIỌT SƯƠNG
XANH
Ngược xuôi nhân thế tìm
đò
Biếng lười góc núi,
nằm co chẳng đành
Lên khe, bứt cọng cỏ
tranh
Chèo qua vớt giọt
sương xanh giữa dòng
TẶNG NỬA CHIẾC
LÁ
Có khách từ mù biên
phương
Chập chờn gió cát
khói sương tìm về
Ngắt đôi chiếc lá bồ đề
Tặng người lui tới,
quán quê bạn hiền!
VỊ NGON CỦA CHỮ
Lá vàng còn nuối sương
trời
Đất khô còn nứt
mấy chồi cỏ non
Thượng huyền,
trăng cố vẽ tròn
Câu thơ kén chữ,
vị ngon ẩm trà!
|
LAN
Tháng ngày ăn móc, uống
sương
Lá đùa nắng nhẹ,
rễ vươn gió ngàn
Non sâu, ẩn giả mơ màng
Gặp thời, hợp tiết
cao sang hiển màu
KHÓ TÌM
Núi cao chẳng đứng hai
mình
Không trung chẳng thể
trăm tình ở chung
Bao năm khói bụi đi cùng
Cô đơn chiếc bóng
hành tung khó tìm!
NGU NGƠ NON TÙNG
Ta yêu trời đất sương mờ
Và yêu mây trắng
ngu ngơ non tùng
Bao năm gót lữ đã từng
Dặm người dặm bụi
xin đừng hóa dâu
MẤT HÀNG
Qua cầu gót khách bâng
khuâng
Nước trong dòng lặng,
bụi trần về đâu
Rêu xanh mọc chữ thoại
đầu
Bài thơ còn lại,
cuối câu mất hàng!
<
CON TIM, ĐỐM LỬA
Vô tình gót khách nhàn
du
Gốc cây, phiến đá,
sắc thu mịn màng
Con tim, đốm lửa dịu
dàng
Rơi vào câu chữ,
nhân gian ấm lòng!
NỐT CHỮ
Sương mù ghé lại hiên
thơ
Nghe trong nốt chữ,
tiếng tơ dặt dìu
Bút xao va động đáy
chiều
Nhạc xưa ướt áo,
bước liều giữa mưa!
THÔNG CẢM
Trăm tình cứ mãi lần
khân
Lộn lui đáo tới
hiên sân, cửa nhà
Non nghèo, phố cách, chợ
xa
Cảm thông chén nước,
chung trà nhạt hương.
|
CÒ
Cái cò ăn cỏ cồn cò
Để niêu cá bống
mẹ kho cho mình
Bây chừ bến bãi linh
đinh
Thương cò, thương mẹ
bấy tình nước non
|
NÉM
Ném chút hồn vào cỏ
xanh
Để cho cát bụi,
cây lành trổ hoa
Ném câu thơ giữa ta
bà
Để cho đá sỏi
hát ca tự tình!
BUỒN HIU
Chăm chăm
mô đất hôm qua
Bước lui lại vấp,
vào ra bực mình
Tọa thiền thấy xác
khinh linh
Thấy hồn khóa cửa,
thất tình buồn hiu.
LÃNG MẠN
Chút lãng mạn của
mây trời
Giữa hư không,
vẽ một đời phiêu du
Chút lãng mạn của
mùa thu
Giữa chiêm bao,
vẽ sương mù lòng ta!
|
THƯƠNG EM VIẾT CHỮ
Thương em mặt trắng,
lưng dài
Ngón tay tháp bút,
viết sai nhiều lần
Chữ này cỏ mọc đầy chân
Chữ kia
lớp ngớp tấp gần, đá xa.
CẮT ĐÔI
Bóng ta đi lộn ngược đầu
Chân dài theo vết,
qua cầu cắt đôi
Nửa này, cõi bụi rã rời
Nửa kia, đón chiếc mây
trời
quá giang!
CA DAO XUỐNG
RUỘNG
Ru ta, ta ngủ chập chờn
Thò tay chiếc võng,
sợi thơn, sợi giùn
Nửa đời
câu hát còn run
Ca dao xuống ruộng
lội bùn, mẹ ơi!
TRÁI SIM RỪNG VÀ
HOA DẠI
Lên non thấy tượng phật
vàng
Lưu ly chùa tháp
cao sang quá chừng
Đói bụng trộm trái sim
rừng
Cắp cành hoa dại giắt
lưng
rồi về!
THƠ VỀ CHỢ
Thơ về phố chợ rong chơi
Đề câu quán khách
dặm lời khói sương
Có khi chữ lấm tro hường
Có khi bụi trắng
cúng dường bể dâu!
TÌNH TRÚC
Bốn mùa xanh biếc, trúc
ơi!
Ruột không, tiết thẳng
đứng trời hạo nhiên
Quanh năm nhả khí cao
hiền
Còn tung xác lá,
án thiền tặng ta!
AI NÀO LÀ TA
Bấm năm, tính tuổi,
đếm ngày
Cả đời gộp lại,
chút đầy, chút hao
Chút niềm nỗi, chút
trăng sao
Cộng trừ còn lại,
ai nào là ta!
TẮT LỬA
Chim và giun dế du ca
Hôm nao ngứa cổ
rót ra giọng vàng
Mây và thơ mãi lang
thang
Hôm nao tắt lửa
trần gian lạnh buồn!
VỠ
Nửa xanh ngủ giữa sương
mờ
Xanh kia tỉnh thức
bụi bờ khe sâu
Nửa đêm nghe đá vỡ đầu
Trái tim máu chuyển,
thương
đau trở mình!
|
NHẸ LÒNG
Xin mời phật tử ngồi
chơi
Nói dăm ba chuyện
lỗ lời, bán buôn
Có gì thương ghét, thiệt
hơn
Chiều nay về chợ,
xả luôn, nhẹ lòng.
ĐÈN KHUYA NGỦ
GỤC
Đốt trầm ngồi đọc cổ thư
Thánh hiền thấp thoáng
thực như giữa hàng
Nói hoài, nghĩa chật
ngàn trang
Đèn khuya ngủ gục,
dung nhan hiện hình!
PHẬT
Ai từ sắc tướng
tìm ta
Ai từ âm tiếng
gọi ma ngõ ngoài
Ta là hơi thở lai rai
Là trăng, là gió
như lai bốn mùa.
XÂY TỔ
Tu hành tay duỗi, tay co
Đèn khêu tim sáng,
lại lo cạn dầu
Mấy đời cái kiến, con
sâu
Tò vò xây tổ,
nhói đau phận người.
Ở ĐÂY
Mây và bụi
cuốn bên chân
Bước lên bước nữa,
đường trần cắt đôi
Ở đây nói tiếng con
người
Còn thơ, còn chữ,
còn lời tặng nhau!
CÒN NGẠI
Muốn sang bát nhã phương
tây
Sông sâu, vực thẳm,
ngăn mây, cách trời
Ngại thơ còn lắm chữ lời
Ngại mình vui khổ
cõi người đã quen
HOA
Một đóa tĩnh tại khe sâu
Đóa leo chót núi,
ngâm câu thanh nhàn
Có người lạc bước tìm
sang
Nhặt hương trong gió
chút nhàn, chút vui!
CHÙA TRANH
Oằn vai hai thúng có,
không
Gánh vào chợ bán
hiệu hồng, nhãn xanh
Tặng luôn cái sáo, con
oanh
Qua rừng
thấy phật chùa tranh,
ngủ nhàn
CỬA SÀI CỘT LẠI
Sớm khuya sư lão tụng
kinh
Nghĩa từ gõ mõ,
lục tình điểm chuông
Chim nghe rớt một nỗi
buồn
Khêu đèn cột lại
tám muôn cửa sài
XÓA LIỀN
Đợi làn mây tía qua hiên
Chung trà hương sói,
kết duyên bạn bầu
Khói sương ý hợp, tâm
đầu
Lá hoa cười nói,
chữ câu xóa liền.
|
KHÔNG MÀU
Mi mày che mất một
con
Một con lập lọa
hư mòn đã lâu
Săm soi cặp kính
không màu
Nhìn xuyên con chữ,
thấy sâu cuộc người!
TÌNH
Lơ phơ sương khói
hai màu
Lơ phơ non nước
thung sâu hồn chiều
Ngút ngàn cõi đá
tịch liêu
Bóng trăng lay khẽ,
nghiêng xiêu tình
người!
MAI SAU HẲN BÀN
Một tay phủi tháng,
phủi năm
Tay kia phủi bụi,
vướng trăng đỉnh đầu
Thơ còn bóng lạc,
bóng sầu
Mình còn tình nghĩa,
mai sau hẳn bàn.
CÔNG ÁN LÁ
XANH
Có khi tâm đá thốt
lời
Có khi hồn cỏ
dạo chơi thung triền
Đâu là thơ, đâu là
thiền
Sương treo công án
một
miền lá xanh
THỞ RA HÍT
VÀO
Gốc cây, cội đá,
chùm rêu
Bức tranh tĩnh vật
nói nhiều với ta
Hiền nhân hãy cạn
chung trà
Để nghe trời đất
thở ra, hít vào!
|
|
|